1
Mùa hè, cái mùa mà tôi ghét nhất trong năm. Mặc
dù đã sớm làm quen với cái tiết trời nóng rực của đất nước này gần hai mươi tư
năm rồi nhưng tôi vẫn không thể thích ứng được. Mỗi lần hè đến là người tôi
không chỉ khó chịu về cơ thể mà còn cảm thấy bức bối trong suy nghĩ lẫn tâm trạng.
Đây không hề là trạng thái tốt đối với một người viết văn như tôi.
Tôi khẽ thở dài kèm theo đó là làn khói thuốc lảng vảng
trong không khí. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Tuy chỉ là một khách sạn ba sao
nhưng trang hoàng cũng không đến nỗi tệ. Tôi thả người vào sô pha để tâm trí lơ
lửng như những làn khói.
Bất chợt tiếng phòng tắm mở cửa cắt ngang dòng suy
nghĩ của tôi. Tôi đưa lưng về phía phòng tắm nhưng vẫn có thể cảm nhận được bước
chân người ấy đến gần tôi. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy hồi hộp, hơi thở như
nghẹn lại còn tim thì không ngừng đập điên cuồng. Chết tiệt, cái cơ thể tôi sao
lại phản ứng thế chứ. Rốt cuộc thì đây có phải lần đầu đâu.
“Đợi chị lâu không?”
Giọng nói cô nhẹ tựa mây trời và ngọt ngào như chiếc kẹo
bông gòn mềm mại. Chỉ bấy nhiêu đấy thôi cũng khiến người tôi lâng lâng vui sướng
thích thú như trẻ được cho kẹo.
Tôi đưa mắt lên nhìn chị. Chị cúi người để sát vào
tôi, chóp mũi hai chúng tôi chạm vào nhau, hơi thở lẫn lộn. Tôi có thể cảm giác
được mùi hương thơm mát từ người chị. Nó rất đặc biệt, là sự hòa trộn giữa mùi
cam thoang thoảng và mùi nồng đậm của hoa hồng. Không biết sao sự kết hợp không
mấy liên quan ấy lại hài hòa một cách lạ thường. Tôi chết mê với cái mùi ấy. Có
lần tôi hỏi chị dùng loại nước hoa nào lại có hương thơm diệu kì đến thế nhưng
chị nói là chị không dùng loại nào như vậy cả. Chị bảo chắc là mùi từ sữa tắm
và đồ mỹ phẩm. Sau này tôi cố gắng tái tạo lại mùi hương đó nhưng dường như
không thể. Vì đó là của riêng chị ấy.
“Đợi
chị là một niềm vui mà.”
“Dẻo
miệng.” Chị khẽ cười liếc xéo tôi. Tôi cũng cười đáp lại. Môi chúng tôi chạm
nhau. Sự mềm mại tràn ngập trong khuôn miệng. Đây chính là điều kì diệu mà tôi
thích khi ở bên chị. Dù thân mật bao nhiêu lần thì lần nào cũng cho tôi cảm
giác như lần đầu tiên. Tôi tự hỏi làm sao lại thế được nhỉ?
Có lẽ
tôi thất thần lâu quá nên chị trừng phạt tôi bằng cách cắn nhẹ vào môi dưới
tôi. Cơn đau kéo dòng suy nghĩ bay bổng của tôi quay trở lại.
“Nhà
văn của chúng ta đang bận nghĩ gì thế?”
“Thôi
nào, em nói với chị bao lần rồi mà. Em không phải là nhà văn, em chỉ là một người thích viết văn thôi.”
Chị
chỉ mỉm cười. Không biết đây là lần thứ mấy tôi đính chính việc này với chị rồi. Nhưng
lần nào nhắc xong thì cứ y như rằng lần tới chị vẫn tiếp tục gọi tôi là nhà văn.
Tôi không hiểu nỗi chị cũng như không hề hiểu nỗi tôi. Rõ ràng là tôi đang viết
văn và đang hướng tới con đường xa hơn trong sự việc viết lách này nhưng bản
thân tôi không thích nhận mình là nhà văn. Hiện tại hay về sau cũng vậy.
“Sao chị cứ thích gọi em là nhà văn vậy?”
Chị cúi người hôn nhẹ vào tai tôi.
“Bởi vì dưới góc nhìn của chị, em chính là một nhà văn thực thụ.”
2
Đã mười lăm ngày trôi qua kể từ lúc chúng tôi tạm biệt nhau ở khách sạn.
Cũng không hẳn là lâu lắm bởi vì chúng tôi còn có việc riêng của mỗi người. Thi
thoảng lại hẹn nhau ra khi có thời gian rãnh để thỏa mãn tình dục của cả hai. Mối
quan hệ giữa chúng tôi là thế đấy. Hay người ta còn gọi là ‘bạn tình’.
Đôi khi tôi cũng suy nghĩ về mối quan hệ này. Thú thật là trước giờ chuyện
giường chiếu của tôi lúc nào cũng phong phú và rực rỡ như màu sắc của cầu vồng.
Nhưng hầu như chỉ dừng lại ở mức tình một đêm thôi, khái niệm ‘bạn tình’ lúc bấy
giờ đối với tôi thật xa lạ. Chính bản thân tôi cũng không nghĩ rằng mình cùng với
người khác sẽ tồn tại mối quan hệ này. Tôi đã phá vỡ nguyên tắc do chính mình đặt
ra. Đó là không lên giường với ai đó quá một lần.
Tôi đưa mắt nhìn về phía hai chú vịt đang bơi nổi giữa hồ. Những làn nước
biến dạng theo cử động của hai chú vịt. Nhìn đến nó tôi lại nhớ đến chị và cuộc
trò chuyện giữa chúng tôi ngày đầu.
“Chị cười gì vậy?”
Tôi nghi hoặc nhìn cô gái dưới thân tôi. Mái tóc cô
xõa loạn trên chiếc gối đầu. Gương mặt ửng đỏ vì làm tình. Ánh mắt theo nụ cười
cong thành hình lưỡi liềm. Nhìn chị tựa như bông hoa hồng nở rực dưới ánh trăng
cùng trời sao. Tôi nín thở trong giây lát, tim lỡ mất nhịp điệu ban đầu, bản
hòa tấu phải dừng lại vì mất đi một nốt nhạc quan trọng. Tôi phải thừa nhận rằng
chị là người xinh đẹp đến nao lòng nhất trước giờ tôi từng thấy.
“Tại chị thấy mặt dây chuyền của em thú vị quá.”
Nói rồi chị đưa tay lên lấy nó ra từ hai quả tuyết đầy
đặn của tôi. Đó là một mặt dây chuyền hình con vịt được điêu khắc sắc sảo với
đường nét chìm nổi tạo thành hình chú vịt con. Thật ra tôi chẳng thấy nó đẹp và
hấp dẫn chỗ nào cả, nhìn nó như mấy con vịt hoạt hình mà trẻ con hay xem trên
ti vi. Nhưng nhìn chị có vẻ như rất thích nó.
Tôi quay người nằm xuống bên cạnh chị. Tay chị vẫn mân
mê mặt dây chuyền của tôi.
“Đây là quà sinh nhật mẹ tặng em vào dịp tròn hai mươi
tuổi. Bà ấy kể với em là lúc chọn quà cho em thì bà ấy đã định tặng em một sợi
dây chuyền mặt hình con gà vì em tuổi Dậu. Lúc đó mẹ em đã đi khắp nơi tìm sợi
dây chuyền như vậy nhưng tiếc là không có nơi nào có cả, muốn đặt gia công thì
cũng mất hơn nửa tháng mới có. Đến lúc bà ấy định từ bỏ món quà này thì sợi dây
chuyền con vịt này đã đập vào mắt bà ấy.”
Tôi dừng lại giữa chừng nhìn thẳng vào mắt chị. Chị vẫn
im lặng nhìn tôi. Tôi có thể thấy được sự thúc giục kể tiếp câu chuyện qua ánh
mắt chị. Chị ấy quan tâm đến con vịt này nhiều hơn tôi nghĩ.
“Mẹ em bảo giây phút nhìn thấy nó bà ấy không thể rời mắt
được. Nó giống như một bảo vật bị phù phép làm cho ai nhìn thấy nó cũng phải trầm
mê. Vì vậy nên bà ấy đã mua nó, món quà chú gà của em bị thay đổi vào phút chín
mươi thành một chú vịt con. Ấn tượng đầu tiên em nhìn thấy nó là quá trẻ con,
em không thấy hút mắt như mẹ em nói. Nhưng dù sao thì nó cũng là quà mẹ em cất
công chọn nên dù thấy thế nào thì em vẫn luôn đeo bên người.”
Một không gian im ắng bao trùm lấy cả hai. Chị vẫn vuốt
ve chú vịt con trên cổ tôi, tôi thì nghịch mái tóc xoăn dài màu nâu của chị.
Sau một lúc thì chị cất tiếng:
“Chị rất ấn tượng với nó.”
“Không hiểu sao mẹ em với chị lại thích nó như vậy nhỉ?
Dù nhìn nó bao nhiêu lần em vẫn không thấy có gì đặc biệt.”
Chị khẽ cười ôm lấy tôi, cằm chị gác lên vai tôi. Hơi
thở ấm áp của chị khiến người tôi nóng rực lên như con tôm luộc. Thật không tiền
đồ mà.
“Chị không biết nữa. Mỗi người có một lí do khác nhau
để thích nó. Đối với chị thì nó gợi cho chị nhớ đến một người bạn thời thơ ấu.”
“Vậy à.”
Chị chuyển sang mân mê vành tai tôi. Ngón tay lành lạnh
của chị chuyển động nhẹ nhàng như sợi lông vũ khẽ đung đưa, chọc đến lòng tôi ngứa
ngáy.
“Em có tò mò không?”
“Một chút ạ.”
“Để chị nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu đây.”
Chị nhắm mắt lại như thể đang hồi ức lại mọi chuyện.
Tôi lặng yên đợi chị, dường như tôi có chút mê muội chị rồi. Chúng tôi đang làm
một việc mà chỉ những cặp tình nhân mới làm, ôm nhau và trò chuyện trên giường.
Tôi biết điều này là không nên, tình một đêm tốt nhất không hiểu biết về đối
phương quá nhiều để tránh những rắc rối sau này. Nhưng biết làm sao được đây,
tôi cứ bị chị cuốn hút một cách kì lạ. Nó giống như cách mẹ tôi và chị bị thu
hút bởi mặt dây chuyền hình con vịt này.
Sau một hồi chị mở mắt ra. Giọng chị đều đều nhẹ nhàng
đưa tôi vào câu chuyện. Đó là một ngày nọ ở một vùng quê xa xôi và yên bình…
“Năm đó chị lên tám, vì có việc nên ba mẹ gửi chị về
quê ở một thời gian với bà ngoại. Với một đứa trẻ từ nhỏ đã quen với cuộc sống
phồn vinh và nhộn nhịp của đô thị thì cuộc sống ở quê có đôi khi hơi nhàm chán.
Nhịp sống của mọi người ở đây giống như chiếc đồng hồ quay chậm, mọi thứ cứ
bình bình như mặt hồ mùa thu không dao động.
Chị dường như không thể hòa nhập được với các bạn cùng
trang lứa nơi đây. Vốn bản tính khá nhút nhát cộng thêm hoàn cảnh xa lạ khiến
chị tự cô lập với mọi điều xung quanh. Có lẽ bà chị cũng cảm thấy sự đơn độc của
chị nên bà dẫn chị đến trang trại nuôi vịt và bảo chị hãy chọn một chú vịt con.
Lúc đấy chị hoang mang lắm nhưng chị cũng nghe theo bà và nghiêm túc chọn. Những
chú vịt con lông vàng tụ tập thành một đám trước mặt chị, riêng có một con cứ lặng
lẳng nằm ở góc chuồng. Nhìn thấy nó chị lại liên tưởng đến bản thân những ngày
nay và cứ thế chị đã chọn nó. Chị đã chọn chú vịt đơn độc giữa bầy và đặt tên
cho nó là bé Vàng.
Bà bảo chị hãy chăm sóc nó trong khoảng thời gian buồn
chán không có gì làm. Kể từ đó chị thấy cuộc sống ở quê không còn tẻ nhạt và lẻ
loi như trước nữa. Mỗi giây phút ở cạnh bé Vàng chị đều cảm thấy thú vị, nào là
cho nó ăn, cùng nó khám phá mọi ngóc ngách khu vườn của bà. Chưa bao giờ chị thấy
vui vẻ như những ngày tháng đó. Bé Vàng là một chú vịt thông minh như thể có ý
thức vậy. Từ lúc đó chị đã nhận định bé Vàng là bạn thân của mình rồi. Nghe có
vẻ buồn cười đúng không? Bạn thân đầu tiên của chị là một bé vịt.
Một ngày nọ, chị đang cùng bé Vàng chơi ở sau vườn như
mọi khi thì bỗng chị cảm thấy hơi choáng váng đầu nên đã ngủ thiếp đi ở gốc cây
xoài khi nào không hay. Đến khi chị tỉnh lại thì trời đã chuyển sang màu cam đỏ
dưới ánh hoàng hôn rồi. Đầu chị lúc đó đau lắm, loay hoay một lúc thì chị phát
hiện bạn vịt nhỏ của chị không còn ở đây. Chị hoảng loạn tìm kiếm và không ngừng
gọi bé Vàng. Nó là một chú vịt thông minh mà, chỉ cần chị gọi là sẽ quay về bên
chị. Nhưng ngày hôm đó chị chạy khắp nơi gọi mãi khàn cả cổ mà vẫn không thấy
nó quay trở về. Lúc đó chị mới nhận ra người bạn duy nhất của chị, bé Vàng, vịt
con nhỏ của chị đã bỏ chị đi rồi. Bỏ lại chị một mình.
Khi mở mắt lần nữa thì chị đang nằm trong bệnh viện.
Thì ra khi tìm bé Vàng chị đã kiệt sức bất tỉnh rồi sốt suốt đêm. Bà hối hả đưa
chị đến bệnh viện, cơn sốt như lưỡi hái tử thần muốn vồ lấy chị. Nghe bà kể chị
đã hôn mê gần hai ngày. Ba mẹ nghe tin liền tranh thủ về quê xem chị. Sau đó họ
đã đón chị về thành phố, ai cũng hiểu ý không nhắc đến bé Vàng nữa. Nhưng đối với
chị hình ảnh chú vịt con ấy vẫn trường tồn trong tâm trí chị theo năm tháng. Chị
nuôi lấy một hy vọng mỏng manh rằng một ngày nào đó bé Vàng sẽ quay về bên chị
và chị sẽ không còn cô đơn nữa.
Chị vẫn luôn chờ đợi người bạn đặc biệt của chị.”
Một cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, tôi muốn nói ra
lời gì đó an ủi chị nhưng cổ họng tôi như bị dây thừng thắt lại không thể thốt
nên lời. Tôi chỉ có thể ôm chặt chị như một lời an ủi và động viên. Câu chuyện
bạn thân vịt nhỏ của chị khắc sâu vào tâm trí tôi, vĩnh viễn mang một ý nghĩa đặc
biệt.
Khi tôi lần nữa chú ý tới hai chú vịt thì chúng đã bơi sang bờ bên kia rồi.
Hình ảnh cùa chúng nó dần mờ ảo trong mắt tôi rồi biến mất. Một cảm giác khó chịu
ngay lồng ngực. Đột nhiên tôi muốn gặp chị ngay bây giờ. Tôi không biết sao bản
thân mình lại xúc động như thế nữa. Tôi cố gắng bình tĩnh lại rồi rời khỏi băng
ghế. Nhưng chỉ có tôi biết rằng mình đang chạy trối chết khỏi dòng suy nghĩ của
chính mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét