Vermouth cầm tấm hình trên tay với một nụ cười bí hiểm. Chiếc bật lửa dần nuốt trọn lấy tấm hình cho đến khi trên tay ả chỉ còn những hạt tro tàn xót lại.
"Sherry, để tôi tìm thấy cô rồi."
Màn đêm bao trùm lấy thành phố và nó cũng sẵn sàng bao trùm lấy cuộc sống của một người. Sherry chính là một trong những nạn nhân của bóng tối. Cô luôn trốn chạy khỏi nó. Thứ bóng tối đang ngày đêm ám ảnh cô lại do chính con người tạo ra. Một bóng tối còn đáng sợ hơn tự nhiên.
Mỗi khi đêm đến cô lại mất ngủ. Từ khi trốn chạy khỏi tổ chức mà cô từng theo phục vụ thì cô chưa bao giờ cảm thấy yên bình. Sherry luôn sống trong sự sợ hãi. Họ có thể đến và giết chết cô bất cứ lúc nào, những người tốt bụng cưu mang cô cũng sẽ bị liên lụy. Sherry không muốn điều đó xảy ra, cô không thể làm hại họ.
Sherry bước xuống giường ngồi vào bàn làm việc. Trên màn hình máy tính là những dữ liệu cuối cùng. Đúng vậy, là những dữ liệu cuối cùng. Các thành phần và tỷ lệ đã được cô ghi chép lại cụ thể. Sherry lưu tất cả vào USB. Cô cầm lấy bút và viết.
Gửi bác tiến sĩ, Kudo và những người khác.
Trong suốt khoảng thời gian qua cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi chẳng làm được gì ngoài việc hết lần này đến lần khác đưa mọi người vào tình thế nguy hiểm cả. Thứ mà tôi có thể làm cho mọi người là chiếc USB này. Trong đó tôi đã liệt kê các nguyên liệu và cách chế tạo ra thuốc giải của APTX-4869, có nó Kudo và những người mắc phải tác dụng phụ của thuốc sẽ được giải thoát. Tôi cũng vậy.
Tôi như quả bom nổ chậm có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Hậu quả khi phát nổ là không thể tưởng tượng được. Vậy nên chi bằng kết thúc tại đây thôi. Không có tôi thì chặn đường phía trước của mọi người sẽ giảm đi một phần khó khăn.
Kudo à, cậu nhất định phải đánh bại được tổ chức áo đen đó đấy, trông cậy hết vào cậu.
Bác tiến sĩ, cháu thực sự rất biết ơn bác. Bác luôn ở cạnh cháu những lúc cháu cảm thấy cô đơn và lạc lõng nhất. Đối với cháu bác như người thân trong gia đình vậy. Sau này không có cháu ở cạnh thì bác nhớ phải chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé. Đừng ăn quá nhiều đồ ngọt và thường xuyên vận động. Cảm ơn bác, tiến sĩ Agasa.
Tạm biệt đội thám tử nhí.
Tạm biệt.
Miyano Shiho.
Sherry gấp bức thư để vào ngăn tủ cùng USB. Cô bước ra khỏi phòng đến chỗ bác tiến sĩ. Có vẻ bác ấy lại ngủ quên khi đang phát minh rồi. Sherry thở dài, cô đắp chăn cho bác rồi khoát áo rời khỏi nhà.
Đi lang thang giữa đêm như này không phải là một lựa chọn an toàn đối với một người đang trong thân hình một đứa trẻ cấp một. Nhưng Sherry cứ đi khắp khu phố cho đến khi dừng chân tại một dốc cầu.
"Cô có thể ra được rồi."
Theo lời nói của cô thì một người phụ nữ dần xuất hiện. Bộ đồ bó sát làm hiện rõ đường cong quyến rũ và sắc sảo. Mái tóc màu vàng ánh kim rực sáng giữa màn đêm.
"Vây là cô đã phát hiện ra."
Vermouth thông thả châm điếu thuốc. Vẻ mặt ả không có gì là bất ngờ với chuyện này.
Sherry lạnh lùng nhìn ả. Đúng như những gì cô đã đoán, tổ chức đã biết về chuyện cô bị teo nhỏ.
"Họ bảo cô đến trừ khử tôi à."
"Không. Họ giao cho Gin nhưng tôi đã nhận nó."
Sherry khẽ cười. Cô lấy từ trong túi ra một viên thuốc con nhộng rồi đưa mắt nhìn Vermouth. Cô có thể thấy được sự khó chịu trong mắt ả. Điều này làm ý cười bên môi Sherry ngày một sâu hơn.
"Cô muốn lấy mạng tôi thì được thôi nhưng tôi muốn cô không được làm hại những người vô tội kia."
"Ồ Sherry, cô biết mà, những người liên quan đến cô đều phải chết."
"Cô sẽ không."
Đúng vậy, Sherry hoàn toàn chắc chắn rằng ả ta sẽ không làm những điều đó. Một sự nắm chắc trăm phần.
"Được thôi, tôi cũng đang trông chờ Silver Bullet bé bổng đó làm được gì đây."
"Rồi cô sẽ bất ngờ."
Khi nghe được câu bảo đảm của Vermouth thì Sherry mới hoàn toàn thả lỏng. Cô đưa viên thuốc đến bên miệng.
Đùng!
"Đừng có tự tử bằng thứ thuốc vớ vẩn đó. Tự tay tôi sẽ tiễn cô về bên gia đình mình."
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt xanh trước mặt, nó vẫn lạnh nhạt và vô tình như ngày nào. Sherry nhớ đến lần đầu tiên cô bắt gặp đôi mắt ấy. Khi đó cô lên mười và người phụ nữ này vẫn như bây giờ. Không hề thay đổi và già đi.
"Sao cô lại ghét tôi thế chứ?"
Vermouth chợt khựng lại. Tám năm trước đã từng có một cô bé nhìn ả với ánh mắt sợ sệt mà hỏi câu này. Dù người trước mặt ở trong thân hình trẻ con nhưng ánh mắt đã khác xưa nhiều, kiên định và trưởng thành. Ả từng chút trả lời lại cô như năm xưa đã từng.
"Có trách thì trách ba mẹ cô và cái công trình vớ vẩn mà cả nhà cô theo đuổi."
Cô bé năm ấy đã thay đổi, còn ả vẫn là Vermouth của năm xưa.
"Đừng hận tôi Sherry."
Vĩnh biệt Shiho.
Đùng!
Nhận xét
Đăng nhận xét