Có bao giờ bạn ước mình trở thành một vật gì đó chưa? Chẳng hạn như hòn đá, hạt cát, ngọn gió...Trở thành những vật vô tri vô giác để tận hưởng một cuộc sống không lo âu.
Tôi cũng từng như thế. Tôi ước mình có thể biến thành những đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời. Sự áp lực về cuộc sống vẫn luôn tồn tại hằng ngày trong tôi. Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, không ai giống ai cả. Bản thân tôi cũng có cái khó trong mình. Nào là việc học hành sắp tới đây, tôi lo sợ mình sẽ không thể hòa nhập vào môi trường xa lạ này, tự cô lập mình với cộng đồng, vấn đề tiền bạc và sự già đi của ba mẹ.
Những lúc như thế dù có bất lực và mệt mỏi đến khóc thành tiếng cũng chỉ giúp tôi giải tỏa phần nào cảm xúc trong mình. Áp lực cuộc sống vẫn ở đó không hề rời đi. Một điều đã trở thành hiển nhiên trong xã hội này.
Tôi cố an ủi mình bằng những suy nghĩ tích cực sẽ xảy ra trong tương lai. Nhưng tôi cũng nhận ra những suy nghĩ ấy chỉ giúp tôi thỏa mãn trong trí tưởng tượng của mình. Thứ ở lại thực tế với tôi chỉ có tiêu cực. Sự tiêu cực chân thật đến nghẹt thở. Điều duy nhất tôi có thể làm cho bản thân là không buông xuôi. Khi nghĩ đến chuyện từ bỏ tất cả thì tôi lại nghĩ đến ba mẹ đã cho mình một cuộc sống và nuôi nấng mình ngần ấy năm trời thì tôi lại tự hứa rằng mình phải cố gắng sống thật tốt. Dù đời có tệ bạc với tôi ra sao thì tôi vẫn luôn nhớ rằng có những người bị xô đẩy hơn tôi gấp nhiều lần mà họ vẫn đứng lên và tỏa sáng được thì tại sao tôi lại không thể chứ.
Suy nghĩ ấy đã cứu vớt tôi rất nhiều.
Thế thì bạn biết tại sao tôi vẫn ao ước thành đám mây lơ lửng ngoài kia không?
Chuyện là mỗi lần thấy mệt mỏi và chán nản thì tôi lại thích nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Màu xanh của trời luôn làm tôi thấy dễ chịu. Nó hài hòa và yên bình đến lạ thường. Cơn gió nhè nhẹ thổi những chiếc kẹo bông gòn xinh xắn chơi đùa khắp bầu trời. Lần nào tôi cũng thấy ganh tị với những bạn mây. Có vẻ họ nhận ra sự ganh tị của tôi nên đã mời tôi chơi cùng họ. Chúng tôi gọi đó là trò "Đoán hình theo trí tưởng tượng". Các bạn mây sẽ thay phiên nhau thay đổi hình dạng, nhiệm vụ của tôi là đoán ra thứ gần nhất với hình dạng đó. Những trò tưởng chừng như vô vị nhàm chán như vậy đã đồng hành cùng tôi vượt qua những tháng ngày lang thang không bến đỗ.
Bóng tối bao trùm lấy tôi như thể cuộc đời này không có Mặt Trời. Ánh sáng bé bổng tôi nhận được là từ gia đình. Họ ở cạnh tôi và soi sáng chính bản thân tôi. Đến khi họ rời đi thì chỉ còn tôi đơn độc nơi này không lối thoát. Một kẻ đến việc tự soi đường cho mình cũng không thể làm được. Cứ mò đi trong bóng đêm để rồi rơi vào vực sâu thăm thẳm. Tự chôn mình xuống địa ngục cõi đời.
Đám mây kia sao lại trắng như thế được nhỉ? Không hề có hạt bụi nào vấy bẩn một linh hồn trong trắng như thế. Phải chăng con người cũng có thể được như thế nếu như không cần phải bận tâm về bất cứ điều gì? Nếu như con người có thể như đám mây thì tốt quá. Có thể khóc một chút để trút bỏ lo âu như cơn mưa trôi qua trời lại trong mây lại trắng.
Vòng đời của đám mây không đa dạng và phong phú hơn người nhưng tôi lại thấy thú vị vô cùng. Không cần quá phức tạp làm gì. Tôi đã từng muốn du lịch khắp nơi trên thế giới từ rất lâu rồi. Tôi nhớ khi đó tôi đã ghi một số ước nguyện lên giấy như: Có công việc ổn định, gia đình đủ ăn đủ uống, trở nên nổi tiếng, đi khắp nơi, giàu sang phú quý,... Nhưng bạn biết không, hầu như bạn tôi ai cũng chọn phiếu một và hai cả. Họ chỉ muốn an phận bình yên sống qua ngày. Điều này cũng dễ hiều thôi, chúng tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nên việc ăn no mặc ấm đã là khát vọng lớn nhất của đời người rồi. Gia đình tôi cũng không khá giả gì nhưng họ không bao giờ để tôi có cảm giác thiếu thốn. Vì thế nên từ nhỏ thay vì phải lo chuyện cơm áo gạo tiền thì tôi lại mơ mộng xa vời.
Gia đình chính là điều tuyệt vời nhất mà tôi có. Họ luôn ở phía sau và động viên tôi từ những bước đi chập chững, là hậu phương vững chắc đời tôi. Sự ủng hộ của họ đối với tôi là vô điều kiện. Chính vì thế mà tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Đi khắp thế giới thì chắc là không thể vì nó rộng quá, cảnh đẹp là vô bờ. Nhưng tôi sẽ cố thực hiện ước mơ của mình dù chỉ là một phần nhỏ bé.
Nói đến thì tôi lại ghen tị với các bạn mây lần nữa. Họ có thể tự do chu du khắp nơi mà không có sự ràng buộc nào cản bước họ. Biết bao giờ tôi mới thực sự thấy thanh thản đây. Có lẽ là chẳng bao giờ. Con người chỉ dừng suy nghĩ khi không có ý thức thôi. Vậy làm thế nào để trí óc mình thanh thản vẫn còn là ẩn số.
Nếu cho tôi một điều ước thì tôi muốn ước mình trở thành những đám mây ngoài kia. Tự do bay lượn khắp các châu lục và đại dương trên Trái Đất.

Nhận xét
Đăng nhận xét