Chuyển đến nội dung chính

C2: Trò chơi


"Ồ, vậy là hai người sẽ tham gia lễ hội tối nay sao?" Brook bước lại gần hỏi.

"Đúng vậy." Robin đứng cạnh Zoro vừa trả lời vừa liếc nhìn phản ứng của cậu.

Chopper thích thú ngắm nhìn chiếc vòng trên cổ tay hai người, chú tuần lộc nhỏ lại phát hiện ra điểm mới.

"Chiếc vòng có khắc tên hai người kìa."

Quả đúng là vậy, trên vòng của Robin có khắc tên Zoro, trên vòng của Zoro có khắc tên Robin.

"Nhìn họ giống một cặp đôi thật sự vậy á, yohoho."

"Giống gì chứ? Tại sao tên đầu xanh đó lại được hẹn hò với quý cô Robin chứ?! Huhuhu không chịu đâu." Sanji khóc lóc thảm thương miệng không ngừng rủa Zoro.

Anh chàng kiếm sĩ vẫn giữ im lặng trong suốt cuộc trò chuyện. Khi sắp đạt đến giới hạn kiên nhẫn của mình với trò khóc than của tên đầu bếp thì hai người kia đã trở lại.

"Yoo, mọi người." Luffy dẫn đầu la lớn với vài cái túi đồ trên tay.

"Này Luffy, cậu chậm thôi, rớt hết đồ bây giờ."

Phía sau là Nami vừa chạy theo vừa nhắc nhở vị thuyền trưởng chú ý.

"Woaaa, Nami - swannn, cô đã quay lại rồiii." Sanji khóc lóc ban nãy đã chuyển sang chế độ si tình.

Nami và Luffy cuối cùng cũng quay trở lại tàu, mọi người không thắc mắc họ làm gì mà lâu vậy, họ chỉ thắc mắc một điều.

"Nami, .....Luffy, ...cái vòng...?"

Lần này cả nhóm lại thêm một phen bất ngờ, cả Zoro và Robin cũng hơi ngạc nhiên, trên cổ tay hai người cũng có một cặp vòng đỏ tình nhân.

"À, cái này á hả, bọn người ở chổ đăng kí đưa cho bọn tôi ấy." Nami nhìn phản ứng của mọi người liền giải thích, chiếc vòng đỏ chói có khắc tên Luffy nổi trội trên cổ tay cô, Luffy đứng kế bên đưa tay đeo chiếc vòng lên cao cho mọi người xem với một nụ cười tươi.

"Yohoho, tôi chỉ hơi ngạc nhiên khi cô Nami và cậu Luffy cũng đăng kí tham gia Lễ Hội thôi."

Brook là người đầu tiên thoát ra khỏi vòng xoáy bất ngờ, nhóm người còn lại vẫn còn dư vị chưa thoát ra được, chỉ tội anh đầu bếp Sanji đã ngã quỵ nơi góc khuất.

"Cũng là sao?"

Trước câu hỏi của Nami cả bọn không lên tiếng mà chỉ chỉ tay vào hai người phía sau. Nami hướng mắt theo họ nhìn qua Robin và Zoro, trên cổ tay họ cũng có một cặp vòng tương tự.

Cô chỉ nói một câu "thì ra là vậy." rồi xách đồ bước lên tàu như không có chuyện gì xảy ra. Luffy vẫn tụ chung với nhóm Usopp, Chopper và liên tục nói với họ cậu sẽ được ăn thịt thoải mái.

Mọi người đều trở lại với ngày thường, dù sao thì tin này cũng không có gì chấn động lắm chỉ là họ hơi ngạc nhiên thôi, nhưng có một người không nghĩ như họ, Sanji vẫn chưa thoát khỏi đám mây u ám, có lẽ sau cùng thì người thực sự sốc chính là Sanji.

Quay trở lại với Nami thì cô đang chọn quần áo, nếu đã là Lễ Hội thì phải ăn diện một ít chứ, chọn tới chọn lui thì rốt cuộc cũng chọn được một bộ ăn ý rồi bước vào phòng tắm.

Bên nhóm con trai cũng đã chuẩn bị đôi chút, họ chắc sẽ có một diện mạo lộng lẫy với tài năng phối đồ của Usopp.

Tối đến cả băng tập trung ngoài tàu Sunny, những người không đăng kí tham gia có thể đến và xem, mọi người đều khoác lên mình những trang phục bắt mắt, đặc biệt là bốn nhân vật chính tối nay của chúng ta.

Sự hào hứng trên gương mặt Luffy hiện rõ, vì bữa thịt tối nay nên cậu đã không ăn bữa tối trước khi đi, điều này khiến cả bọn phải kinh ngạc, thuyền trưởng của họ chưa bao giờ bỏ các bữa ăn nào, dù có ăn bữa tối thì cậu ấy vẫn có thể ăn tiếp như hố đen không đáy, vậy cớ sao hôm nay lại thế, họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với thuyền trưởng của họ.

Cả nhóm tiến vào trung tâm của Lễ Hội rồi tách nhau ra, họ hẹn nhau sáng hôm sau, hai cặp đôi cũng bắt đầu buổi 'hẹn hò' tối nay.

"Chậm chút đi Luffy!"

Luffy kéo tay Nami chạy nhanh xen vào dòng người chen chúc, cậu liên tục khịt mũi định vị và phóng nhanh về phía trước mặc Nami đang la hét.

"Shishishi, đây rồi." Luffy đứng trước quầy thi ăn với nhiều dĩa thức ăn được bày ra, mắt cậu sáng chói trước ngưỡng cửa hấp dẫn này.

"Chàng trai cô gái, có muốn thực hiện thử thách không nào." Lão chủ quầy hướng về phía Luffy và Nami cười nói.

"Đơn giản lắm, nó cũng như một cuộc thi ăn bình thường thôi, nếu hai người có thể phá đảo các vòng và hạ gục đối thủ sẽ giành chiến thắng, phần thưởng là một vé vip bao trọn gói miễn phí của nhà hàng Nilyfer nổi tiếng nhất thị trấn này!"

Luffy chỉ cần nghe đến ăn đã hưng phấn, Nami nghe đến miễn phí thì cũng khá hấp dẫn, họ sẽ được một bữa thịnh soạn không tốn Beli, nếu thi về ăn uống thì cô tự tin chiến thắng khi có Luffy bên mình.

"Được, chúng tôi tham gia."

Cả hai bắt đầu ngồi xuống dãy bàn cùng các cặp đôi khác, từng dĩa thức ăn lần lượt được đem ra. Món đầu tiên là thịt sườn nướng ướp mật ong, với  bề ngoài được phủ lớp mật ngòn ngọt, cắn vào thịt mềm đầy ấp gia vị, mùi hương lẫn vị đều khỏi bàn.

Nami cảm thán trước món này, dù không phải một người ưa thích thịt như Luffy và trên tàu cũng có một đầu bếp tài ba luôn làm những món ăn ngon ngất ngưỡng  nhưng cô phải công nhận họ làm món này ngon thật, rất vừa miệng. Dù vậy nhưng cô chỉ ăn một ít do đã ăn qua bữa tối trên tàu, kế bên là Luffy vẫn đang thưởng thức một cách say sưa.

Họ nhanh chóng vượt qua vòng đầu tiên, các vòng tiếp theo vẫn vượt qua rất dễ dàng nhờ chiếc bụng không đáy của Luffy, một số cặp đã bỏ cuộc và gần như bỏ cuộc, như cô dự đoán, phần thắng chắc chắn thuộc về cô và Luffy.

"Cô gái, bạn trai cô đúng là sành ăn thật đấy!"

Chủ quầy bước đến và cảm thán trước Nami, hai từ 'bạn trai' làm Nami hơi xấu hổ một chút, định mở miệng giải thích thì Luffy kế bên đã lên tiếng.

"Shishishi, Tôi có thể ăn rất nhiều đó!'

"Tên ngốc này, cậu ta nói vậy chẳng khác nào đang gián tiếp thừa nhận rằng họ là một đôi." Nami chỉ biết thở dài trước Luffy, mà nghĩ lại thì Luffy làm gì quan tâm đến mấy điều này chứ, chắc do cô nghĩ nhiều.

Có lẽ cô không để ý nên không biết hành động nảy giờ của mình đều lọt vào tầm mắt của Luffy, dù tay và miệng bận ăn nhưng mắt cậu luôn hướng về phía cô nàng hoa tiêu.

Và sau cùng thì họ vẫn đem phần thưởng về, Luffy bước ra khỏi đó với gương mặt thỏa mãn, thậm chí cậu ta còn lập kỉ lục mới của cuộc thi ăn nữa.

"Cậu làm tốt lắm Luffy."

"shishishi, cậu thích là được rồi."

Khi nãy trước khi đi thì họ cũng đã hỏi qua về trò chơi tình nhân đặc biệt tối nay, nó sẽ bắt đầu lúc nửa đêm cùng tiếng pháo hoa nhộn nhịp, tuy cũng khá tò mò về trò chơi đặc biệt này nhưng tin tức khá kín, hoàn toàn không moi móc được gì, nhưng dù sao thì thứ quan trọng thực sự chính là phần thưởng.

Trong lúc đợi đến giờ thì Nami và Luffy cũng tranh thủ đi dạo xung quanh, họ còn tình cờ bắt gặp Robin và Zoro ở trò chơi tửu lượng, nhìn qua Robin có vẻ đã hơi say với gương mặt ửng hồng cùng đôi mắt có phần mơ hồ, thân thể cũng lung lay không vững, Zoro thì vẫn đang sung sức một tay cầm mà nóc từng chai rượu, tay còn lại vòng ra phía sau eo Robin đỡ lấy thân thể sắp ngã của cô nàng.

Nami cong khóe miệng rồi kéo Luffy ra nơi khác, nói về cuộc thi uống rượu thì Nami nghĩ mình cũng không ngán ai, tửu lượng phải nói là rất khá, nhưng vì cô không muốn say xỉn trước lúc trò đặc biệt bắt đầu nên đành bỏ qua.

"Này Nami, hay là tụi mình kiếm trò gì khác chơi tiếp đi, đi dạo mãi chán lắm." Luffy đi kế bên dở giọng năn nỉ Nami.

Nami xem đồng hồ còn một khoảng thời gian nữa mới đến nửa đêm nên cùng Luffy ghé vào một quầy trò chơi đông khách gần đó, họ liên tục chen lên phía trước để xem trò gì mà thu hút nhiều người vậy.

Trước mắt Luffy và Nami là một cảnh tưởng há hốc mồm, một, hai, năm bảy,....rất nhiều cặp đôi đang đứng trên sân khấu và họ đang hôn nhau một cách nồng cháy, bầu không khí nóng ẩm theo từng nhịp hôn của họ.

Đây là trò chơi dành cho các cặp đôi thực sự, không phải nơi dành cho Nami và Luffy, đúng lúc Nami định kéo Luffy đi thì người dẫn chương trình chạy đến và gọi lại.

"Khoan đã cặp tình nhân, đừng vội vàng bỏ đi chứ. Cô cậu có muốn tham gia không? Phần thưởng khá hấp dẫn đấy!"

Nói rồi anh ta chỉ tay về phía thứ được đặt ở trung tâm sân khấu, một chiếc xe trắng tân tiến bắt mắt. Nami nhìn qua không hứng thú, họ là cướp biển cần thuyền ra khơi chứ có phải cướp cạn đâu mà cần xe.

"Xin lỗi nhưng chúng tôi không cần thiết thứ đó."

Cô lại kéo Luffy đi nhưng lần này cậu ta lại đứng bất động, Nami có dự cảm không lành, quả nhiên là vậy mà, Luffy lại bị thu hút bởi chiếc xe đó.

"Nami, tham gia đi. Tôi muốn có nó!"

"Thôi đi Luffy, chúng ta đâu cần xe để làm gì, đem nó ra biển chẳng có ích gì cả." Nami kiên nhẫn giải thích cho vị thuyền trưởng mê muội của mình.

Nhận ra được điều gì qua câu trả lời của Nami, chàng dẫn chương trình tiếp lời.

"Cô cứ yên tâm. Đây là bản hiện đại nhất bấy giờ, được làm thủ công 100% với các phụ kiện, vật liệu cấp cao nhất thế giới cùng các tính năng đặc biệt như bay trên không, vượt địa hình, chạy trên mặt nước. Thậm chí còn có trang bị vũ khí tân tiến nhất, các vị không tìm được chiếc thứ hai đâu!" Anh ta vừa nói vừa nhấn nút điều khiển làm chiếc xe thay đổi ngoại hình, lần lượt biến đổi theo từng tính năng.

"Tuyệt quá!" Luffy cùng đôi mắt sáng  không thể sáng hơn.

"Aizzz, Mấy thứ này ta có thể nhờ Franky thiết kế cho cậu một chiếc mà."

"Nhưng tôi muốn nó thôi Nami, đi mà, tham gia đi, tôi muốn có nó."

"Không là không."

"Nami...."

"Luffy, đây không phải trò ta muốn chơi là chơi đâu Luffy." Nami cố lãng tránh ánh mắt xin xỏ từ Luffy, cô sợ mình không cưỡng lại được mà đồng ý.

_____________

Tới đây thôi.

Về phần ý tưởng cho trò chơi đặc biệt đã có rồi nhưng mình lại thấy không hay cho lắm nên đã bỏ đi, nên giờ tạm thời đang bị kẹt ý tưởng, chắc có lẽ phần sau cp ZoBin sẽ lên sóng khá nhiều, mọi người có ý gì có thể  góp ý giúp cũng được.

thanks.


Nhận xét

Tiêu biểu

Quá khứ (2)

  Kể từ lúc sống dưới sự giám hộ của Vermouth thì Shiho tưởng não mình đã căng đến sắp nổ. Trước đó khi ở cùng với Gin thì chỉ cần căng não năm phần, riêng Vermouth thì phải đến tám, chín phần. Ở cùng ả ta khác nào thỏ gần hang sói. Nghĩ đến việc cô còn phải học tập ít nhất khoảng mười năm nữa mới về nước đồng thời phải ở cùng với ả ta thêm chục năm thì Shiho cảm thấy cuộc sống sóng gió của mình vẫn kéo dài. Cô thở dài. Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày rồi. Nhìn những công thức hóa học trên bảng như đấm nhau với não cô vậy. Có lẽ hôm nay chẳng học vô chữ nào. "Em Miyano." "Dạ." Giáo sư bất ngờ gọi tên khiến cô không kịp định hình. "Tôi để ý những ngày nay em không tập trung vào bài giảng mà cứ thất thần miết. Sau tiết học này hãy lên văn phòng gặp tôi." Nói xong giáo sư tiếp tục bài giảng còn Shiho vẫn cứ như xác không hồn. Tiếng chuông vang lên ai ai cũng nhanh chóng dọn dẹp sách vở tan học. Shiho đeo lên balo rồi đi thẳng đến văn phòng giáo viên....

Không lối thoát

  Vermouth cầm tấm hình trên tay với một nụ cười bí hiểm. Chiếc bật lửa dần nuốt trọn lấy tấm hình cho đến khi trên tay ả chỉ còn những hạt tro tàn xót lại. "Sherry, để tôi tìm thấy cô rồi." Màn đêm bao trùm lấy thành phố và nó cũng sẵn sàng bao trùm lấy cuộc sống của một người. Sherry chính là một trong những nạn nhân của bóng tối. Cô luôn trốn chạy khỏi nó. Thứ bóng tối đang ngày đêm ám ảnh cô lại do chính con người tạo ra. Một bóng tối còn đáng sợ hơn tự nhiên. Mỗi khi đêm đến cô lại mất ngủ. Từ khi trốn chạy khỏi tổ chức mà cô từng theo phục vụ thì cô chưa bao giờ cảm thấy yên bình. Sherry luôn sống trong sự sợ hãi. Họ có thể đến và giết chết cô bất cứ lúc nào, những người tốt bụng cưu mang cô cũng sẽ bị liên lụy. Sherry không muốn điều đó xảy ra, cô không thể làm hại họ. Sherry bước xuống giường ngồi vào bàn làm việc. Trên màn hình máy tính là những dữ liệu cuối cùng. Đúng vậy, là những dữ liệu cuối cùng. Các thành phần và tỷ lệ đã được cô ghi chép lại cụ thể. Sherry lưu...

Quá khứ (1)

  Sinh ra là thiên tài nên từ nhỏ Shiho đã được bồi dưỡng để sử dụng đầu óc của mình cho tổ chức. Cô bị tách ra khỏi chị gái - người thân duy nhất của mình để đi du học. Hai từ "Thiên tài" nghe thì rất tuyệt nhưng đi cùng đó là áp lực cực lớn đè nặng lên vai một cô nhóc chỉ mới mười tuổi. Cuộc sống của cô chưa bao giờ có khái niệm tự do. Tù túng đến tột cùng. Shiho rao bước ở công viên trong ánh nắng xế chiều. Hiếm khi cô có cơ hội thư giãn như này. Không có sự giám sát của bất cứ ai trong tổ chức. Những giây phút ít ỏi này cô mới thực sự được sống cho chính mình. Shiho dừng chân cạnh bờ hồ. Ánh hoàng hôn làm đỏ rực cả mặt nước, một cảnh tượng đẹp trong ống kính nhưng lại đượm buồn trong mắt cô. Cô nhàm chán ném từng viên đá xuống hồ. Nhìn chúng lượn vài vòng trên mặt nước rồi rơi xuống đáy hồ thăm thẳm. Shiho cứ liên tục lặp đi lặp lại hành động ấy không biết chán, mãi đến khi viên đá thứ năm mươi chìm xuống thì cô mới đứng dậy rời khỏi công viên. Đi được một lúc thì điện th...

C1: Lễ hội

  Một ngày thường trên con tàu Thousand Sunny, dù không biết sẽ phải đối mặt với thử thách gì tiếp theo trên vùng biển quỷ quái này nhưng khó khăn lắm mới có được ngày bình yên nên phải tận hưởng một chút chứ. Brook đang bận sáng tác một khúc nhạc nào đó, Franky liên tục tạo ra những tiếng động máy móc từ xưởng, Sanji vừa ngâm nga vừa nấu nướng, Robin đọc một cuốn sách dày cộm trên tay, Nami bận bịu với những tấm hải đồ, Zoro đang luyện tập trên phòng quan sát. Chắc chắn sẽ là một ngày thư giãn nếu trên tàu không có bộ ba Luffy, Usopp, Chopper. "Đến và bắt tớ đi này Chopper." Luffy vừa làm mặt quỷ vừa hướng về Chopper kêu la. "Tớ nữa! Bắt tớ này." Một bên Usopp cũng không kém cạnh. Tội nghiệp chú tuần lộc bé nhỏ bị hai người hợp lại ăn hiếp, cậu cố đuổi bắt hai kẻ đang trêu mình trong vô vọng. Cánh cửa mở ra sau đó là hình ảnh anh chàng đầu bếp tóc vàng. "Bữa trưa đã sẵn sàng rồi!" Bộ ba lúc trước còn đuổi bắt nhau đã vọt vào trong từ lúc nào không hay. ...

Chương 1: Sự thỏa mãn (1)

1   Mùa hè, cái mùa mà tôi ghét nhất trong năm. Mặc dù đã sớm làm quen với cái tiết trời nóng rực của đất nước này gần hai mươi tư năm rồi nhưng tôi vẫn không thể thích ứng được. Mỗi lần hè đến là người tôi không chỉ khó chịu về cơ thể mà còn cảm thấy bức bối trong suy nghĩ lẫn tâm trạng. Đây không hề là trạng thái tốt đối với một người viết văn như tôi.   Tôi khẽ thở dài kèm theo đó là làn khói thuốc lảng vảng trong không khí. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Tuy chỉ là một khách sạn ba sao nhưng trang hoàng cũng không đến nỗi tệ. Tôi thả người vào sô pha để tâm trí lơ lửng như những làn khói.   Bất chợt tiếng phòng tắm mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi đưa lưng về phía phòng tắm nhưng vẫn có thể cảm nhận được bước chân người ấy đến gần tôi. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy hồi hộp, hơi thở như nghẹn lại còn tim thì không ngừng đập điên cuồng. Chết tiệt, cái cơ thể tôi sao lại phản ứng thế chứ. Rốt cuộc thì đây có phải lần đầu đâu.   “Đợi chị lâu...

Trôi bồng bềnh

Có bao giờ bạn ước mình trở thành một vật gì đó chưa? Chẳng hạn như hòn đá, hạt cát, ngọn gió...Trở thành những vật vô tri vô giác để tận hưởng một cuộc sống không lo âu. Tôi cũng từng như thế. Tôi ước mình có thể biến thành những đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời. Sự áp lực về cuộc sống vẫn luôn tồn tại hằng ngày trong tôi. Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, không ai giống ai cả. Bản thân tôi cũng có cái khó trong mình. Nào là việc học hành sắp tới đây, tôi lo sợ mình sẽ không thể hòa nhập vào môi trường xa lạ này, tự cô lập mình với cộng đồng, vấn đề tiền bạc và sự già đi của ba mẹ. Những lúc như thế dù có bất lực và mệt mỏi đến khóc thành tiếng cũng chỉ giúp tôi giải tỏa phần nào cảm xúc trong mình. Áp lực cuộc sống vẫn ở đó không hề rời đi. Một điều đã trở thành hiển nhiên trong xã hội này. Tôi cố an ủi mình bằng những suy nghĩ tích cực sẽ xảy ra trong tương lai. Nhưng tôi cũng nhận ra những suy nghĩ ấy chỉ giúp tôi thỏa mãn trong trí tưởng tượng của mình. Thứ ở lại thực tế với tôi...