Sinh ra là thiên tài nên từ nhỏ Shiho đã được bồi dưỡng để sử dụng đầu óc của mình cho tổ chức. Cô bị tách ra khỏi chị gái - người thân duy nhất của mình để đi du học. Hai từ "Thiên tài" nghe thì rất tuyệt nhưng đi cùng đó là áp lực cực lớn đè nặng lên vai một cô nhóc chỉ mới mười tuổi. Cuộc sống của cô chưa bao giờ có khái niệm tự do. Tù túng đến tột cùng.
Shiho rao bước ở công viên trong ánh nắng xế chiều. Hiếm khi cô có cơ hội thư giãn như này. Không có sự giám sát của bất cứ ai trong tổ chức. Những giây phút ít ỏi này cô mới thực sự được sống cho chính mình. Shiho dừng chân cạnh bờ hồ. Ánh hoàng hôn làm đỏ rực cả mặt nước, một cảnh tượng đẹp trong ống kính nhưng lại đượm buồn trong mắt cô.
Cô nhàm chán ném từng viên đá xuống hồ. Nhìn chúng lượn vài vòng trên mặt nước rồi rơi xuống đáy hồ thăm thẳm. Shiho cứ liên tục lặp đi lặp lại hành động ấy không biết chán, mãi đến khi viên đá thứ năm mươi chìm xuống thì cô mới đứng dậy rời khỏi công viên. Đi được một lúc thì điện thoại trong túi reo lên. Cô không thèm nhìn cũng biết là ai.
"Mau quay về."
"Tôi biết rồi."
Khung giờ vàng đã kết thúc rồi.
Shiho bắt xe trở lại khu nhà cô đang ở. Quả nhiên vừa vào trong đã thấy người đàn ông cao to áo đen ngồi đợi trên sofa.
Gã ta không nói gì mà chỉ liếc mắt ra hiệu cho cô. Lúc này Shiho mới chú ý đến một người phụ nữ ngồi ở ghế đối diện. Cô biết ả ta, là Vermouth. Ả khá nổi tiếng trong tổ chức. Một người phụ nữ quyến rũ, mưu mô và xảo nguyệt. Ngoài ra thì ả ta còn rất khó đoán, không ai biết được trong đầu ả đang toan tính điều gì. Là một trong những thành phần nguy hiểm nhất trong tổ chức.
Đó chỉ là những gì mà cô nghe người ta nói về Vermouth. Trước giờ cô chưa từng tiếp xúc với ả ta quá năm phút. Lí do là vì ả không thích cô. Nói đúng hơn là ả căm ghét cô. Shiho không hiểu tại sao mình lại bị căm thù, từ lần đầu tiên gặp Vermouth thì ả ta đã không ưa gì cô rồi.
Shiho không muốn quan tâm đến hai con người này một chút nào. Cô trực tiếp vòng qua phòng khách đi thẳng lên lầu.
"Đứng lại." Gin ra lệnh.
Cô miễn cưỡng quay đầu nhìn gã, Shiho làm lơ ánh mắt khinh bỉ của Vermouth.
"Có chuyện gì sao? Tôi đang rất muốn nghỉ ngơi."
Gin hất cằm về phía Vermouth.
"Từ giờ cô ta sẽ trông chừng ngươi cho đến khi ngươi hoàn thành việc học và quay trở lại Nhật Bản."
Shiho khó chịu nhăn mày lại. Đùa chắc, ai mà không biết ả ta ghét cô. Sao tổ chức lại gửi một người như thế đến giám hộ cô chứ. Ả điên đó giết cô là cái chắc.
"Tôi phản đối."
"Cô không có quyền phản đối."
"Tôi không cần ai giám sát cả!" Shiho tức giận quát lớn. Có lẽ nó đã tích tụ từ lâu rồi đến hôm nay mới hoàn toàn giải phóng.
Đối với sự tức giận của cô Gin không biểu lộ cảm xúc nào. Gương mặt gã vẫn lạnh lùng vô cảm.
"Một con nhóc mười tuổi như ngươi làm được gì."
"Tôi đã trưởng thành." Đúng vậy, Shiho đã học cách trưởng thành từ rất sớm. Cô biết rằng mình không được phép hồn nhiên như những đứa trẻ ngoài kia. Cô buộc phải trưởng thành.
"Mọi chuyện cứ như vậy đi."
Gã nói rồi đứng dậy rời khỏi. Gin không quan tâm đến lời phản biện của Shiho. Điều gã đã quyết định thì đừng hòng thay đổi. Thân hình to lớn dần biến mất sau cánh cửa, hòa lẫn vào màn đêm.
Người chứng kiến cuộc trò chuyện này ngay từ đầu vẫn ung dung hưởng thụ tách trà nóng. Vermouth nở một nụ cười về phía Shiho. Nhìn biểu hiện chán ghét của cô khiến ả cảm thấy thích thú. Ả bước lại gần cầu thang.
Shiho mặc dù đang đứng trên hai bậc thang nhưng cũng chỉ có thể đứng ngang vai ả. Bị ánh mắt xanh kia nhìn chằm chằm nếu bảo không sợ thì là giả. Shiho cố trấn tĩnh mình. Cô quyết định dùng cách mà mình hay làm nhất, đó là: Lơ và rời đi. Nhưng khi vừa bước lên bậc thang thứ ba thì cổ tay cô bị kéo mạnh về sau.
Khó khăn lắm mới giữ thăng bằng để không bị ngã sấp mặt. Cô bực tức nhìn về kẻ đầu sỏ gây tội.
"Cô làm gì thế?!"
"Úi chà, đừng nóng giận vậy chứ." Vermouth đáp lại một cách cợt nhả.
Tức chết Shiho rồi, nếu không phải vì không thể đánh lại ả ta thì Shiho đã sớm đem ả đè trên mặt đất đánh cho một trận rồi. Nhưng cô biết sức mình so với ả chỉ là muỗi đốt inox mà thôi nên chỉ có thể nhẫn nhịn trong người.
Cô chạy nhanh lên lầu để tránh Vermouth lại giở trò. Nhìn hình bóng cô dần khuất đi Vermouth cười một cách trào phúng.
"Để xem ngươi làm gì được ta, Miyano Shiho."
Nhờ phước của Vermouth mà tối qua Shiho không thể ngủ một giấc an ổn. Cứ nhắm mắt lại là khuôn mặt thối của ả lại hiện lên. Một đêm Shiho giật mình tỉnh dậy liên tiếp mấy lần vì ả. Sau đó cô còn kiểm tra khóa có chắc chắn không, thậm chí còn lấy tủ chắn cửa vì sợ nửa đêm Vermouth bẻ khóa vào tặng cô một viên kẹo đồng.
Tóm lại là Shiho không hề thích Vermouth một chút nào.
Vậy mà số phận trớ trêu bắt cô phải sống cùng ả trong khoảng thời gian sắp tới. Nhưng dù bất mãn như thế nào thì Shiho cũng không có quyền lựa chọn. Mệnh lệnh từ cấp trên đưa xuống chỉ có thể nghe theo mà thôi.
Shiho chuẩn bị đầy đủ cặp sách liền ra khỏi phòng. Dù không muốn ra ngoài nhìn gương mặt đáng ghét của Vermouth nhưng cô còn phải đi học nữa, cô không thể cứ ru rú trong phòng.
Bước xuống lầu thì Vermouth đã thức dậy và đang ngồi nhâm nhi tách cà phê buổi sáng. Nhìn ả ta có vẻ là ngủ ngon hơn cô rồi. Shiho đi vòng qua ả đến cửa. Xe đưa cô đi học đã đợi sẵn. Ít nhất thì tổ chức cũng không tiếc tiền đầu tư cho cô nên cô cũng được sống trong sự thoải mái về tiền bạc và vật chất.
Cô mở cửa xe sau ngồi vào. Nhưng thay vì chạy ngay đến trường thì tài xế lại chậm chạp không khởi động xe.
"Sao anh không lái xe đi, tôi sắp trễ học rồi."
Tài xế nhìn cô với ánh mắt khó xử.
"Cô chờ một chút..."
Chưa kịp nghe xong câu trả lời thì cánh cửa sau lại mở ra, Vermouth từ ngoài ngồi vào. Shiho nhăn mày lại.
"Cô lên đây làm gì?"
Vermouth không thèm liếc nhìn cô, ả tập trung vào bộ móng mới làm của mình.
Đúng lúc này thì xe đã khởi động chạy.
"Này! Tôi hỏi cô đấy!"
"Câm miệng." Vermouth ghim súng vào thái dương Shiho. Ngón tay với bộ móng đỏ rực ấy có thể bóp còi giết chết cô bất cứ lúc nào.
Nhìn cô im lặng trở lại Vermouth mới vừa lòng thu hồi súng.
"Mặc dù chẳng ưa gì ngươi nhưng ta có nhiệm vụ giám sát ngươi 24/7."
Nói xong Vermouth liền nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế. Shiho cũng không để ý đến ả ta.
Cô đã quên mất một chuyện là tổ chức luôn để mắt đến cô trong cuộc sống hằng ngày. Trước đó là Gin giờ là Vermouth.
Khi nào cô còn hữu dụng thì họ vẫn sẽ không bỏ qua cho cô. Họ sẽ sử dụng cô như cách họ đã làm với ba mẹ cô vậy. Vắt kiệt giọt chất xám đến cuối cùng.
Nhận xét
Đăng nhận xét