Chuyển đến nội dung chính

Quá khứ (1)

 

Sinh ra là thiên tài nên từ nhỏ Shiho đã được bồi dưỡng để sử dụng đầu óc của mình cho tổ chức. Cô bị tách ra khỏi chị gái - người thân duy nhất của mình để đi du học. Hai từ "Thiên tài" nghe thì rất tuyệt nhưng đi cùng đó là áp lực cực lớn đè nặng lên vai một cô nhóc chỉ mới mười tuổi. Cuộc sống của cô chưa bao giờ có khái niệm tự do. Tù túng đến tột cùng.

Shiho rao bước ở công viên trong ánh nắng xế chiều. Hiếm khi cô có cơ hội thư giãn như này. Không có sự giám sát của bất cứ ai trong tổ chức. Những giây phút ít ỏi này cô mới thực sự được sống cho chính mình. Shiho dừng chân cạnh bờ hồ. Ánh hoàng hôn làm đỏ rực cả mặt nước, một cảnh tượng đẹp trong ống kính nhưng lại đượm buồn trong mắt cô.

Cô nhàm chán ném từng viên đá xuống hồ. Nhìn chúng lượn vài vòng trên mặt nước rồi rơi xuống đáy hồ thăm thẳm. Shiho cứ liên tục lặp đi lặp lại hành động ấy không biết chán, mãi đến khi viên đá thứ năm mươi chìm xuống thì cô mới đứng dậy rời khỏi công viên. Đi được một lúc thì điện thoại trong túi reo lên. Cô không thèm nhìn cũng biết là ai.

"Mau quay về."

"Tôi biết rồi."

Khung giờ vàng đã kết thúc rồi.

Shiho bắt xe trở lại khu nhà cô đang ở. Quả nhiên vừa vào trong đã thấy người đàn ông cao to áo đen ngồi đợi trên sofa.

Gã ta không nói gì mà chỉ liếc mắt ra hiệu cho cô. Lúc này Shiho mới chú ý đến một người phụ nữ ngồi ở ghế đối diện. Cô biết ả ta, là Vermouth. Ả khá nổi tiếng trong tổ chức. Một người phụ nữ quyến rũ, mưu mô và xảo nguyệt. Ngoài ra thì ả ta còn rất khó đoán, không ai biết được trong đầu ả đang toan tính điều gì. Là một trong những thành phần nguy hiểm nhất trong tổ chức.

Đó chỉ là những gì mà cô nghe người ta nói về Vermouth. Trước giờ cô chưa từng tiếp xúc với ả ta quá năm phút. Lí do là vì ả không thích cô. Nói đúng hơn là ả căm ghét cô. Shiho không hiểu tại sao mình lại bị căm thù, từ lần đầu tiên gặp Vermouth thì ả ta đã không ưa gì cô rồi.

Shiho không muốn quan tâm đến hai con người này một chút nào. Cô trực tiếp vòng qua phòng khách đi thẳng lên lầu.

"Đứng lại." Gin ra lệnh.

Cô miễn cưỡng quay đầu nhìn gã, Shiho làm lơ ánh mắt khinh bỉ của Vermouth.

"Có chuyện gì sao? Tôi đang rất muốn nghỉ ngơi."

Gin hất cằm về phía Vermouth.

"Từ giờ cô ta sẽ trông chừng ngươi cho đến khi ngươi hoàn thành việc học và quay trở lại Nhật Bản."

Shiho khó chịu nhăn mày lại. Đùa chắc, ai mà không biết ả ta ghét cô. Sao tổ chức lại gửi một người như thế đến giám hộ cô chứ. Ả điên đó giết cô là cái chắc.

"Tôi phản đối."

"Cô không có quyền phản đối."

"Tôi không cần ai giám sát cả!" Shiho tức giận quát lớn. Có lẽ nó đã tích tụ từ lâu rồi đến hôm nay mới hoàn toàn giải phóng.

Đối với sự tức giận của cô Gin không biểu lộ cảm xúc nào. Gương mặt gã vẫn lạnh lùng vô cảm.

"Một con nhóc mười tuổi như ngươi làm được gì."

"Tôi đã trưởng thành." Đúng vậy, Shiho đã học cách trưởng thành từ rất sớm. Cô biết rằng mình không được phép hồn nhiên như những đứa trẻ ngoài kia. Cô buộc phải trưởng thành.

"Mọi chuyện cứ như vậy đi."

Gã nói rồi đứng dậy rời khỏi. Gin không quan tâm đến lời phản biện của Shiho. Điều gã đã quyết định thì đừng hòng thay đổi. Thân hình to lớn dần biến mất sau cánh cửa, hòa lẫn vào màn đêm.

Người chứng kiến cuộc trò chuyện này ngay từ đầu vẫn ung dung hưởng thụ tách trà nóng. Vermouth nở một nụ cười về phía Shiho. Nhìn biểu hiện chán ghét của cô khiến ả cảm thấy thích thú. Ả bước lại gần cầu thang.

Shiho mặc dù đang đứng trên hai bậc thang nhưng cũng chỉ có thể đứng ngang vai ả. Bị ánh mắt xanh kia nhìn chằm chằm nếu bảo không sợ thì là giả. Shiho cố trấn tĩnh mình. Cô quyết định dùng cách mà mình hay làm nhất, đó là: Lơ và rời đi. Nhưng khi vừa bước lên bậc thang thứ ba thì cổ tay cô bị kéo mạnh về sau.

Khó khăn lắm mới giữ thăng bằng để không bị ngã sấp mặt. Cô bực tức nhìn về kẻ đầu sỏ gây tội.

"Cô làm gì thế?!"

"Úi chà, đừng nóng giận vậy chứ." Vermouth đáp lại một cách cợt nhả.

Tức chết Shiho rồi, nếu không phải vì không thể đánh lại ả ta thì Shiho đã sớm đem ả đè trên mặt đất đánh cho một trận rồi. Nhưng cô biết sức mình so với ả chỉ là muỗi đốt inox mà thôi nên chỉ có thể nhẫn nhịn trong người.

Cô chạy nhanh lên lầu để tránh Vermouth lại giở trò. Nhìn hình bóng cô dần khuất đi Vermouth cười một cách trào phúng.

"Để xem ngươi làm gì được ta, Miyano Shiho."

Nhờ phước của Vermouth mà tối qua Shiho không thể ngủ một giấc an ổn. Cứ nhắm mắt lại là khuôn mặt thối của ả lại hiện lên. Một đêm Shiho giật mình tỉnh dậy liên tiếp mấy lần vì ả. Sau đó cô còn kiểm tra khóa có chắc chắn không, thậm chí còn lấy tủ chắn cửa vì sợ nửa đêm Vermouth bẻ khóa vào tặng cô một viên kẹo đồng.

Tóm lại là Shiho không hề thích Vermouth một chút nào.

Vậy mà số phận trớ trêu bắt cô phải sống cùng ả trong khoảng thời gian sắp tới. Nhưng dù bất mãn như thế nào thì Shiho cũng không có quyền lựa chọn. Mệnh lệnh từ cấp trên đưa xuống chỉ có thể nghe theo mà thôi.

Shiho chuẩn bị đầy đủ cặp sách liền ra khỏi phòng. Dù không muốn ra ngoài nhìn gương mặt đáng ghét của Vermouth nhưng cô còn phải đi học nữa, cô không thể cứ ru rú trong phòng. 

Bước xuống lầu thì Vermouth đã thức dậy và đang ngồi nhâm nhi tách cà phê buổi sáng. Nhìn ả ta có vẻ là ngủ ngon hơn cô rồi. Shiho đi vòng qua ả đến cửa. Xe đưa cô đi học đã đợi sẵn. Ít nhất thì tổ chức cũng không tiếc tiền đầu tư cho cô nên cô cũng được sống trong sự thoải mái về tiền bạc và vật chất.

Cô mở cửa xe sau ngồi vào. Nhưng thay vì chạy ngay đến trường thì tài xế lại chậm chạp không khởi động xe.

"Sao anh không lái xe đi, tôi sắp trễ học rồi."

Tài xế nhìn cô với ánh mắt khó xử.

"Cô chờ một chút..."

Chưa kịp nghe xong câu trả lời thì cánh cửa sau lại mở ra, Vermouth từ ngoài ngồi vào. Shiho nhăn mày lại.

"Cô lên đây làm gì?"

Vermouth không thèm liếc nhìn cô, ả tập trung vào bộ móng mới làm của mình. 

Đúng lúc này thì xe đã khởi động chạy.

"Này! Tôi hỏi cô đấy!"

"Câm miệng." Vermouth ghim súng vào thái dương Shiho. Ngón tay với bộ móng đỏ rực ấy có thể bóp còi giết chết cô bất cứ lúc nào.

Nhìn cô im lặng trở lại Vermouth mới vừa lòng thu hồi súng.

"Mặc dù chẳng ưa gì ngươi nhưng ta có nhiệm vụ giám sát ngươi 24/7."

Nói xong Vermouth liền nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế. Shiho cũng không để ý đến ả ta.

Cô đã quên mất một chuyện là tổ chức luôn để mắt đến cô trong cuộc sống hằng ngày. Trước đó là Gin giờ là Vermouth.

Khi nào cô còn hữu dụng thì họ vẫn sẽ không bỏ qua cho cô. Họ sẽ sử dụng cô như cách họ đã làm với ba mẹ cô vậy. Vắt kiệt giọt chất xám đến cuối cùng.

 



Nhận xét

Tiêu biểu

Quá khứ (2)

  Kể từ lúc sống dưới sự giám hộ của Vermouth thì Shiho tưởng não mình đã căng đến sắp nổ. Trước đó khi ở cùng với Gin thì chỉ cần căng não năm phần, riêng Vermouth thì phải đến tám, chín phần. Ở cùng ả ta khác nào thỏ gần hang sói. Nghĩ đến việc cô còn phải học tập ít nhất khoảng mười năm nữa mới về nước đồng thời phải ở cùng với ả ta thêm chục năm thì Shiho cảm thấy cuộc sống sóng gió của mình vẫn kéo dài. Cô thở dài. Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày rồi. Nhìn những công thức hóa học trên bảng như đấm nhau với não cô vậy. Có lẽ hôm nay chẳng học vô chữ nào. "Em Miyano." "Dạ." Giáo sư bất ngờ gọi tên khiến cô không kịp định hình. "Tôi để ý những ngày nay em không tập trung vào bài giảng mà cứ thất thần miết. Sau tiết học này hãy lên văn phòng gặp tôi." Nói xong giáo sư tiếp tục bài giảng còn Shiho vẫn cứ như xác không hồn. Tiếng chuông vang lên ai ai cũng nhanh chóng dọn dẹp sách vở tan học. Shiho đeo lên balo rồi đi thẳng đến văn phòng giáo viên....

Không lối thoát

  Vermouth cầm tấm hình trên tay với một nụ cười bí hiểm. Chiếc bật lửa dần nuốt trọn lấy tấm hình cho đến khi trên tay ả chỉ còn những hạt tro tàn xót lại. "Sherry, để tôi tìm thấy cô rồi." Màn đêm bao trùm lấy thành phố và nó cũng sẵn sàng bao trùm lấy cuộc sống của một người. Sherry chính là một trong những nạn nhân của bóng tối. Cô luôn trốn chạy khỏi nó. Thứ bóng tối đang ngày đêm ám ảnh cô lại do chính con người tạo ra. Một bóng tối còn đáng sợ hơn tự nhiên. Mỗi khi đêm đến cô lại mất ngủ. Từ khi trốn chạy khỏi tổ chức mà cô từng theo phục vụ thì cô chưa bao giờ cảm thấy yên bình. Sherry luôn sống trong sự sợ hãi. Họ có thể đến và giết chết cô bất cứ lúc nào, những người tốt bụng cưu mang cô cũng sẽ bị liên lụy. Sherry không muốn điều đó xảy ra, cô không thể làm hại họ. Sherry bước xuống giường ngồi vào bàn làm việc. Trên màn hình máy tính là những dữ liệu cuối cùng. Đúng vậy, là những dữ liệu cuối cùng. Các thành phần và tỷ lệ đã được cô ghi chép lại cụ thể. Sherry lưu...

C2: Trò chơi

"Ồ, vậy là hai người sẽ tham gia lễ hội tối nay sao?" Brook bước lại gần hỏi. "Đúng vậy." Robin đứng cạnh Zoro vừa trả lời vừa liếc nhìn phản ứng của cậu. Chopper thích thú ngắm nhìn chiếc vòng trên cổ tay hai người, chú tuần lộc nhỏ lại phát hiện ra điểm mới. "Chiếc vòng có khắc tên hai người kìa." Quả đúng là vậy, trên vòng của Robin có khắc tên Zoro, trên vòng của Zoro có khắc tên Robin. "Nhìn họ giống một cặp đôi thật sự vậy á, yohoho." "Giống gì chứ? Tại sao tên đầu xanh đó lại được hẹn hò với quý cô Robin chứ?! Huhuhu không chịu đâu." Sanji khóc lóc thảm thương miệng không ngừng rủa Zoro. Anh chàng kiếm sĩ vẫn giữ im lặng trong suốt cuộc trò chuyện. Khi sắp đạt đến giới hạn kiên nhẫn của mình với trò khóc than của tên đầu bếp thì hai người kia đã trở lại. "Yoo, mọi người." Luffy dẫn đầu la lớn với vài cái túi đồ trên tay. "Này Luffy, cậu chậm thôi, rớt hết đồ bây giờ." Phía sau là Nami vừa chạy theo ...

C1: Lễ hội

  Một ngày thường trên con tàu Thousand Sunny, dù không biết sẽ phải đối mặt với thử thách gì tiếp theo trên vùng biển quỷ quái này nhưng khó khăn lắm mới có được ngày bình yên nên phải tận hưởng một chút chứ. Brook đang bận sáng tác một khúc nhạc nào đó, Franky liên tục tạo ra những tiếng động máy móc từ xưởng, Sanji vừa ngâm nga vừa nấu nướng, Robin đọc một cuốn sách dày cộm trên tay, Nami bận bịu với những tấm hải đồ, Zoro đang luyện tập trên phòng quan sát. Chắc chắn sẽ là một ngày thư giãn nếu trên tàu không có bộ ba Luffy, Usopp, Chopper. "Đến và bắt tớ đi này Chopper." Luffy vừa làm mặt quỷ vừa hướng về Chopper kêu la. "Tớ nữa! Bắt tớ này." Một bên Usopp cũng không kém cạnh. Tội nghiệp chú tuần lộc bé nhỏ bị hai người hợp lại ăn hiếp, cậu cố đuổi bắt hai kẻ đang trêu mình trong vô vọng. Cánh cửa mở ra sau đó là hình ảnh anh chàng đầu bếp tóc vàng. "Bữa trưa đã sẵn sàng rồi!" Bộ ba lúc trước còn đuổi bắt nhau đã vọt vào trong từ lúc nào không hay. ...

Chương 1: Sự thỏa mãn (1)

1   Mùa hè, cái mùa mà tôi ghét nhất trong năm. Mặc dù đã sớm làm quen với cái tiết trời nóng rực của đất nước này gần hai mươi tư năm rồi nhưng tôi vẫn không thể thích ứng được. Mỗi lần hè đến là người tôi không chỉ khó chịu về cơ thể mà còn cảm thấy bức bối trong suy nghĩ lẫn tâm trạng. Đây không hề là trạng thái tốt đối với một người viết văn như tôi.   Tôi khẽ thở dài kèm theo đó là làn khói thuốc lảng vảng trong không khí. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Tuy chỉ là một khách sạn ba sao nhưng trang hoàng cũng không đến nỗi tệ. Tôi thả người vào sô pha để tâm trí lơ lửng như những làn khói.   Bất chợt tiếng phòng tắm mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi đưa lưng về phía phòng tắm nhưng vẫn có thể cảm nhận được bước chân người ấy đến gần tôi. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy hồi hộp, hơi thở như nghẹn lại còn tim thì không ngừng đập điên cuồng. Chết tiệt, cái cơ thể tôi sao lại phản ứng thế chứ. Rốt cuộc thì đây có phải lần đầu đâu.   “Đợi chị lâu...

Trôi bồng bềnh

Có bao giờ bạn ước mình trở thành một vật gì đó chưa? Chẳng hạn như hòn đá, hạt cát, ngọn gió...Trở thành những vật vô tri vô giác để tận hưởng một cuộc sống không lo âu. Tôi cũng từng như thế. Tôi ước mình có thể biến thành những đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời. Sự áp lực về cuộc sống vẫn luôn tồn tại hằng ngày trong tôi. Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, không ai giống ai cả. Bản thân tôi cũng có cái khó trong mình. Nào là việc học hành sắp tới đây, tôi lo sợ mình sẽ không thể hòa nhập vào môi trường xa lạ này, tự cô lập mình với cộng đồng, vấn đề tiền bạc và sự già đi của ba mẹ. Những lúc như thế dù có bất lực và mệt mỏi đến khóc thành tiếng cũng chỉ giúp tôi giải tỏa phần nào cảm xúc trong mình. Áp lực cuộc sống vẫn ở đó không hề rời đi. Một điều đã trở thành hiển nhiên trong xã hội này. Tôi cố an ủi mình bằng những suy nghĩ tích cực sẽ xảy ra trong tương lai. Nhưng tôi cũng nhận ra những suy nghĩ ấy chỉ giúp tôi thỏa mãn trong trí tưởng tượng của mình. Thứ ở lại thực tế với tôi...